class 9a
chào mừng bạn đến với con người 9a...nếu bạn chưa có tài khoản hãy đăng kí nào trong quá trình đăng kí nếu chưa có email mời bạn nhập là khanhduyfc1@gmail.com bạn đã có tài khoản thì mời bạn đăng nhập vào diễn đàn
class 9a
chào mừng bạn đến với con người 9a...nếu bạn chưa có tài khoản hãy đăng kí nào trong quá trình đăng kí nếu chưa có email mời bạn nhập là khanhduyfc1@gmail.com bạn đã có tài khoản thì mời bạn đăng nhập vào diễn đàn
class 9a
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


diễn đàn học sinh class 9a THCS núi Đối xin kính chào quý khách
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

 

 Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp]

Go down 
Tác giảThông điệp
Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ Hidro Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ
Thành viên triển vọng
Thành viên triển vọng
Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ Hidro Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ


Tổng số bài gửi : 45
Join date : 24/06/2011
Age : 28
Đến từ : Hải Phòng City

Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp] Empty
Bài gửiTiêu đề: Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp]   Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp] I_icon_minitimeSat Jun 25, 2011 12:27 am

Chương 6 Mê lực của máu

Thái Vĩ đã hai lần đến giáng đường tìm Phương Mộc.
Đây là tiết luật tố tụng hình sự, Phương Mộc và Mạnh Phàm Triết ngồi ở dãy cuối cùng. Mạnh Phàm Triết trông có vẻ rất thư thái, bởi cậu và Phương Mộc đã có một giao ước: Nếu như điểm danh, Phương Mộc sẽ bịt nửa miệng và trả lời thay cậu. Phương Mộc cũng không phản đối việc giúp đỡ này, chỉ có điều, mỗi môn học đều phảo ngồi cùng cậu ta, Phương Mộc vốn quen ngồi một mình, nên cảm thấy hơi gượng gạo. Hơn nữa, đây cũng không phải là cách để giải quyết tận gốc rễ vấn đề.
Khi bước đi, Phương Mộc cảm thấy sự lo lắng và ủ dột của Mạnh Phàm triết phía sau mình. Nhưng cậu không kịp suy nghĩ nhiều về cảm giác của Mạnh Phàm Triết được, vì ánh mắt của Thái Vĩ khiến cậu thấy căng thẳng.
Đi đến hành lang, Phương Mộc khẽ nhíu mày hỏi Thái Vĩ: “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện à?”
“Ừ, không có người chết, nhưng lại có một cô gái mất tích.”
“Cô gái này chắc cũng không nhiều tuổi, phải không?”
Phương Mộc buột miệng nói.
Không cần trả lời, ánh mắt của Thái Vĩ đã khẳng định điều đó.
Khoảng 10 giờ đêm hôm áu, đồn công an khu Hồng Viên đã nhận được tin báo án, một nữ sinh học lớp 7 tên Từ Kiệt đã mất tích. Trong cuộc phỏng vấn điều tra, một chủ quán thịt nướng bên lề đường đã cung cấp một thông tin vô cùng quan trọng: Khoảng 4 giờ 40 phút ông đã nhìn thấy một bé gái giống Từ Kiệt nói chuyện với một người đàn ông trẻ gầy gò ăn mặc lôi thôi. Cảnh sát trong đồn công an cảm thấy người này rất giống với tên “quỷ hút máu” đang bị truy nã, bèn trực tiếp báo cho tổ chuyên án của Sở công an thành phố.
Phương Mộc và Thái Vĩ đến nơi mà nhân chứng nói đã nhìn thấy Từ Kiệt và người đàn ông đó. Phương Mộc nhìn xung quanh, Thái Vĩ hỏi cậu: “Cậu có nghĩ là do hắn ta gây ra không?” Phương Mộc không trả lời mà hỏi lại Thái Vĩ: “Anh có bản đồ khu này không?”
Thái Vĩ nói: “Đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Nói xong, bèn lấy ra một tấm bản đồ từ trong xe.
Đã có suy nghĩ giống nhau rồi đấy. Phương Mộc cười.
“Tin rằng cậu cũng đã nhận ra, địa điểm gây án của hung thủ rất tập trung.” Thái Vĩ lấy ngón tay chỉ vào từng điểm trên bản đồ: “Ở đây, ở đây, cả ở đây nữa, đều là trong khu vực này, gồm cả địa điểm đứa bé gái bị mất tích này nữa, cũng ngay gần đây.” Anh ngẩng đầu nhìn Phương Mộc: “Theo như tư duy của những người phá án chúng tôi, nếu như hung thủ lựa chọn địa điểm gây án cùng một khu vực, thường sẽ cho rằng hắn ta không quen thuộc địa bàn gây án, điều này có nghĩa, rất có khả năng người ngoại tỉnh gây án. Sao cậu lại cho rằng hắn ta sống ngay gần đây?”
“Hắn ta thì khác, Phương Mộc lắc lắc đầu, “Hắn ta ra tay rất linh hoạt, chứng tỏ hắn ta không lựa chọn nạn nhân, nhưng có lẽ lần này là ngoại lệ.” Cậu ngẩng đầu nhìn Thái Vĩ: “Hắn ta đã bắt đầu lựa chọn những người trẻ hơn.”
Thái Vĩ nghĩ ngợi: “Thế cậu nghĩ bé gái này còn sống không?”
“Có khả năng” Phương Mộc nhìn lịch trên đồng hồ đeo tay, thầm tính: “Hung thủ có quy luật khoảng 20 ngày lại gây án một lần, nhưng lần này, cách thời gian xảy ra vụ án trước mới chỉ có 1 tuần. Hắn ta muốn “nuôi dưỡng” nguồn máu, đợi đến khi hắn ta cần, có thể dung ngay được.”
Cho dù buổi sáng ánh nắng rực rỡ, Thái Vĩ vẫn không khỏi rùng mình, “nuôi dưỡng” người đang sống, khi cần thiết, có thể giết chết người như giết bò giết lợn, rồi uống máu.
Đây là loại người nào?
“Hãy đến bệnh viện tâm thần thôi.” Phương Mộc lên xe: “Nếu tôi đoán không sai, chúng ta vẫn còn chút thời gian, nhất định phải tóm được hắn trước khi hắn cảm thấy cần máu.”
Hầu hết các bệnh viện trong thành phố C đều có khoa thần kinh, nhưng bệnh viện chuyên về thần kinh thì chỉ có hai. Thái Vĩ bố trí cho cấp dưới đi đến những bệnh viện khác đồng thời nhấn mạnh là không được để Cục trưởng biết, còn mình và Phương Mộc đích thân đi đến hai bệnh viện tâm thần đó.
Phương Mộc muốn tìm kiếm năm năm trở lại đây có người nào mắc chứng ảo tưởng đến tư vấn hoặc nhập viện chữa bệnh, đặc biệt là những người có ảo giác liên quan đến máu. Bệnh viện đầu tiên rất nhiệt tình phối hợp, đáng tiếc không thu được kết quả gì. Khi điều tra ở bệnh viện thứ hai, Thái Vĩ vừa mới nói ra mục đích đến, Viện trưởng đã nhớ ra một người.
Anh ta tên Phùng Khải, hai năm trước, khi anh ta 26 tuổi, đã bị mắc chứng bệnh trầm cảm bởi vì chỉ trong 1 năm, bố anh ta và anh trai anh ta đều lần lượt qua đời. Sau khi nhập viện, Phùng Khải cũng khá hợp tác chữa trị, xem ra, bệnh trầm cảm cũng đã chuyển biến tích cực. Nhưng có một lần, y tá nhìn thấy anh ta đang đi dạo bên ngoài bỗng túm chặt một con chim và hút máu nó. Tiếp đó, anh ta yêu cầu bệnh viện truyền máu, bởi anh ta cho rằng mình mắc phải bệnh thiếu máu nghiêm trọng. Kết quả xét nghiệm của bệnh viện cho thấy, lượng hồng cầu trong máu anh ta hoàn toàn bình thường. Nhưng Phùng Khải không chấp nhận sự thực này, kiên quyết cho rằng mình bị thiếu máu trầm trọng. Do đó, bệnh viện phát hiện ra anh ta còn mắc chứng hoang tưởng. Sau một thời gian chữa trị chứng bệnh hoang tưởng, Phùng Khải đột nhiên bỏ đi không một lời từ biệt.
Trong ấn tượng của các bác sỹ và y tá bệnh viện, Phùng Khải cao 1m73, rất gầy, lôi thôi, phòng bệnh của anh ta luôn bừa bãi lộn xộn. Phùng Khải không thích giao thiệp với người khác, cũng không có đến thăm anh ta. Sau khi anh ta mất tích, bệnh viện cũng đi tìm kiếm, kết quả là phát hiện ra địa chỉ anh ta đăng kí lúc nhập viện là giả.
Manh mối này khiến Phương Mộc và Thái Vĩ vô cùng phấn khởi. Suy nghĩ đến việc cái tên Phùng Khải cũng có thể là một cái tên giả, Phương Mộc đề nghị Thái Vĩ lập tức điều tra hai bố con qua đời vì máu cách đây hai năm, đồng thời tìm kiếm người có tên Phùng Khải trong toàn thành phố, đặc biệt là trong khu Hồng Viên.
Hai hôm sau, kết quả điều tra cuối cùng cũng xuất hiện, trong thành phố C có tất cả 1244 người tên Phùng Khải, không có ai phù hợp với người cần tìm. Và hai bố con qua đời vì bệnh về máu cách đây hai năm không có ai họ Phùng cả, nhưng lại có hai cha con họ Mã lần lượt qua đời năm 1998 và 1999 vì bệnh thiếu máu bất sản. Người cha tên Mã Hướng Văn, vợ mất từ lâu, năm 1998 qua đời vì bệnh thiếu máu bất sản. Mã Hướng Văn có hai người con trai. Một năm sau khi Mã Hướng Văn qua đời, con trai cả của ông là Mã Thọ cũng qua đời vì căn bệnh thiếu máu bất sản. Con trai thứ Mã Khải thừa kế căn nhà bố và anh để lại, căn nhà này ở trong khu Hồng Viên, số 83 đường Bắc Thường Thanh. Nơi đây cách 5 nơi gây án đều không quá 5km.
“Chính là hắn ta!”
Trong phòng hộ khẩu của đồn công an khu Hồng Viên, đường Bắc Thường Thiên, Phương Mộc quả quyết khi nhìn thấy một bức ảnh trên màn hình vi tính.
Cho dù Mã Khải trong bức ảnh đầu tóc gọn gang, nét mặt thanh thản, nhưng Phương Mộc vẫn nhận ra nỗi lo lắng và tuyệt vọng tận sâu đáy đôi mắt có vẻ đờ đẫn kia.
Lúc này, Thái Vĩ vô cùng thận trọng, anh gọi hai nhân chứng tận mắt chứng kiến Mã Khải trong hai vụ án giết Diêu Hiểu Dương, Đồng Hỷ và vụ mất tích của Từ Kiệt đến đồn công an đối chứng. Nhân chứng trong vụ án Từ Kiệt mất tích không thể khẳng định Mã Khải có phải là người ông nhìn thấy hôm đó hay không. Còn nhân chứng vụ ám sát Diêu Hiểu Dương, Đồng Hỷ thì khẳng định rất chắc chắn Mã Khải chính là người đã vào cửa hàng ông mua bình nước khoáng hôm đó.
“Không thể sai được, gầy hơn so với trong ảnh, nhưng chắc chắn là anh ta.”

20:22
Tòa nhà cũ kỹ này ít nhất cũng phải hơn 20 tuổi. Qua điều tra, đây là khu nhà dành cho công nhân viên của xưởng chế tạo máy kéo Hồng Quang. Thái Vĩ ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng 3, rèm cửa màu xanh sẫm đã che kín cửa sổ, có thể thấp thoáng nhận ra chút ánh sang vàng của ánh đèn từ trong phòng hắt ra.
Đội cảnh sát tham gia hành động gồm 9 người, Thái Vĩ tạm chia ra thành 3 tổ, tổ Công kích, tổ Chi viện, tổ Phong tỏa. Tổ Công kích phụ trách việc khống chế nghi phạm sau khi vào phòng, tổ Chi viện phụ trách giải cứu nạn nhân (đương nhiên nếu nạn nhân vẫn còn sống), tổ Phong tỏa sẽ chịu trách nhiệm phong tỏa lối đi hành lang và bên ngoài cưả sổ, đề phòng nghi phạm tẩu thoát.
Để đảm bảo thành công, buổi chiều, Thái Vĩ cùng một cảnh sát đã hóa trang thành nhân viên công ty ga vào một hộ dưới tầng 1 để quan sát. Bố cục căn phòng này giống y như bố cục căn phòng trên tầng 3 của nhà Mã Khải, đều có 2 phòng ngủ. Thái Vĩ phân tích, nạn nhân có thể sẽ bị nhốt trong căn phòng nhỏ nằm ở phía bắc. Anh yêu cầu tổ Chi viện chỉ cần tiến vào trong phòng, không cần biết nghi phạm đã bị bắt giữ hay chưa, đều phải lập tức tìm được cơ hội vào căn phòng phía bắc để giải cứu nạn nhân.
8 giờ 25 phút tối, toàn đội chuẩn bị hành động.
Thái Vĩ dẫn theo tổ Công kích và tổ Chi viện lặng lẽ đi lên tầng 3, dừng lại trước cánh cửa bên phải. Trên cửa không lắp mắt mèo. Đợi đến khi tổ công kích đã mai phục ở hai bên, Thái Vĩ giơ tay lên gõ cửa.
Không ai trả lời. Nhưng Thái Vĩ chú ý thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng chuyển động trong phòng, ánh sáng thoát ra ngoài qua khe cửa cũng bị che lại.
Thái Vĩ lại gõ cửa them mấy tiếng nữa, vẫn không ai trả lời.
Thái Vĩ nói lớn: “Nhà này không có ai, sang nhầ đối diện thôi.”
Thái Vĩ quay người gõ cửa căn hộ đối diện, giọng nói một nữ giới vang lên: “Ai đấy?”
Thái Vĩ lớn tiếng: “Chúng tôi là người của xưởng Dược Tam Quảng, chúng tôi vừa mới phát minh ra được một loại sản phẩm mới, gọi là Bổ huyết lạc, chuyên chữa trị tất cả các loại bệnh về suy nhược cơ thể do thiếu máu. Để đáp lại thịnh tình của đông đảo khách hàng, chúng tôi đặc biệt tổ chức hoạt động tặng một triệu lọ thuốc cho mọi người. Hôm nay chúng tôi tới nhà để tặng lọ thuốc cho chị, không thu bất cứ khoản phí nào.”
“Thế sao, đợi một lát!” Cánh cửa mở ra, một phụ nữ trung niên thò đầu ra: “Miễn phí phải không?”
Gần như đồng thời, cánh cửa đối diện cũng bật mở.
Cảnh sát công kích nhanh nhẹn lao thẳng vào người vừa mở cửa, hắn không kịp trở tay, bị ngã ngửa người xuống đất.
Thái Vĩ bỏ mặc người phụ nữ trung niên đang sợ hãi đến tròn mắt kinh ngạc, vội lao vào phòng 302.
Hắn ta bị mấy người cảnh sát ấn chặt xuống nền nhà, một anh cảng sát túm lấy tóc hắn, nói: “Nói mau, tên gì?”
Thái Vĩ đi qua người hắn, chỉ cần liếc một cái, đã biết hắn chính là Mã Khải. Anh không dừng lại mà đi theo tổ chi viện tiến thẳn đến cánh cửa phía bắc. Cửa phòng đóng, một đồng nghiệp trong tổ chi viện đạp mạnh cánh cửa, Thái Vĩ giơ khẩu sung nhắm thẳng vào trong phòng.
Trong phòng không bật đèn, thấp thoáng nhận ra một người đang nằm trên giường. Những người cảnh sát lục soát khắp phòng, còn Thái Vĩ di đến bên giường, lấy đèn pin chiếu, có một cô bé đang bị trói trên giường theo hình chữ Đại, hai tay và hai chân đều bị buộc chặt vào thành song ở đầu giường và cuối giường. Cô bé tóc tai rũ rượi, đôi mắt nhắm chặt, miệng bị bịt băng dính. Thái Vĩ nhận ra cô bé chính là Từ Kiệt mất tích.
Cô bé còn sống không?
Thái Vĩ để tay xuống phía dưới mũi cô bé, cảm nhận thấy vẫn còn hơi thở, cục đá đè nặng trong tim anh như đã được đặt xuống đất.
Các đồng nghiệp xác định trong phòng không còn ai khác nữa, Thái Vĩ ra lệnh cởi trói cho cô bé đang hôn mê, đồng thời thong báo cho tổ Phong tỏa dưới tầng một gọi xe cấp cứu.
Xe cấp cứu dừng ở cửa tiểu khu đến ngay lập tức, nhanh chóng đưa cô bé đến viện kiểm tra.
Nghi phạm đã bị còng tay, đang bò dưới đất trong phòng khách, hai cảnh sát trong tổ Chi viện đang chỉ sung vào đầu hắn.
Thái Vĩ kéo tóc hắn lên, cảm thấy tay mình nhơn nhớt rất khó chịu. Anh nhìn khuôn mặt của Mã Khải, nhợt nhạt, gầy gò, quanh miệng nổi đầy mụn, mắt đầy dử mắt, mũi chắc là vừa bị ngã dập, đang chảy máu tươi. Cả than người Mã Khải luôn luôn ngọ nguậy, miệng lẩm nhẩm: “Máu…”
“Anh tên Mã Khải?” Thái Vĩ lớn tiếng hỏi.
Mã khải từ từ mở mắt nhìn Thái Vĩ, rồi lại nhắm mắt lại, miệng vẫn lẩm bẩm: “Máu… máu… mau giúp tôi cầm máu!”
Đột nhiên Thái Vĩ chỉ muốn lấy báng súng nện vào mặt hắn ta một cái, nhưng anh đã kiềm chế được. Anh đứng đậy, hất tay đầy khinh bỉ: “Đưa đi!”

Anh cảnh sát trực ban đồn công an đường Bắc Thường Thanh cứ thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn cậu thanh niên kỳ lạ này.
Suốt cả buổi tối, cậu không nói một lời, chỉ lặng lẽ hút thuốc và nhìn xa xăm, chẳng buồn động đến hộp cơm để trước mặt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh cảnh sát trực ban nhấc máy, nói mấy câu, rồi quay sang hỏi: “Cậu là Phương Mộc à?”
Cậu thanh niên quay phắt sang, trong mắt phát ra tia nhìn như muốn nuốt chửng lấy đối phương.
“Tìm cậu đấy!”
Phương Mộc đứng dậy, chắc tại ngồi lâu, chân cậu tê cứng, đi có mấy bước mà bàn ghế đã bị xô đẩy vang rền.
“Alô!”
Trong điện thoại phát ra đủ các loại tạp âm, có thể nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ và tiếng còi chói tai của cảnh sát, giọng Thái Vĩ gấp gáp, nhưng rất phấn chấn: “Bắt được rồi, chính là hắn!”
“Cô bé kia thế nào?”
“Không sao, giờ đang trong bệnh viện, tôi vừa mới gọi điện đến, bác sỹ nói, chỉ bị suy dinh dưỡng và kinh hoàng quá thôi, không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Phương Mộc từ từ nhắm mắt lại.
Đặt điện thoại xuống, lúc này Phương Mộc mới thấy đau buốt ở những chỗ vừa bị va đập vào bàn ghế.
Cậu trở về chỗ ngồi, yên lặng một lúc, cậu mở hộp cơm trước mặt.
“Xin lỗi!”
Anh cảnh sát trực ban thấy Phương Mộc nở một nụ cười mỏi mệt nhưng lại vừa như trút được gánh nặng ngàn cân.
“Anh có thể rót cho tôi một cốc nước được không?”
________________________________________

Chương 7: Cố để quên

Thái Vĩ vô cùng bận rộn, mãi đến hơn 10 giờ tối, anh mới đưa Phương Mộc về. Trên đường đi, anh nói cho Phương Mộc biết, phòng Kỹ thuật đã xác định dấu vân tay của Mã Khải hoàn toàn phù hợp với dấu vân tay ở hiện trường các vụ án. Mặc dù Mã Khải vẫn chưa chịu mở miệng nói, nhưng việc khởi tố hắn thật quá đơn giản. Phương Mộc không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào bầu trời đêm bên ngoài cửa xe.
“Cậu về nghỉ ngơi đi, mấy hôm nữa tôi tới tìm cậu.” Thái Vĩ chú ý thấy ánh mắt mỏi mệt rã rời của Phương Mộc.
Đến cổng trường, Phương Mộc xuống xe, sau khi chào Thái Vĩ, quay người định bước đi, Thái Vĩ “ô” lên một tiếng.
Phương Mộc quay đầu lại.
Thái Vĩ thò đầu ra ngoài cửa buồng lái, khuỷu tay kê lên cửa sổ xe, nhìn chằm chằm vào Phương Mộc mấy giây, mỉm cười: “Nhóc con, cậu giỏi lắm!”
Phương Mộc cười, vẫy vẫy tay, quay người bước đi.
Lúc này đã gần nửa đêm, hầu hết các khu ký túc xá đều chìm vào bong đêm dày đặc. Đèn điện lác đác soi sang sân trường, phía trước là một vòng ánh sáng vàng, có thể nhìn thấy những con côn trùng nhỏ đang bay lượn dưới bong đèn.
Phương Mộc bước chậm rãi, nhẹ nhàng không tạo ra chút tiếng động, như thể âm hồn đang du ngoạn giữa đêm khuya thanh vắng. Ngẩng đầu lên, có hàng ngàn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời đêm xanh thẫm, lồng ngực hít thở bầu không khí trong lành hơi se lạnh.
Có một kiểu truyền miệng rất lãng mạn: Con người sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao trên bầu trời, có thể soi sáng cho người than, và cũng soi sáng cho cả kẻ thù.
Các bạn có thể yên nghỉ được rồi!

Phòng 313 đã tắt đèn, Phương Mộc lấy chìa khóa cắm vào ổ, phát hiện ra cửa bị khóa trái.
Bên trong phát ra hàng loạt âm thanh sột soạt, có người cất tiếng hỏi: “Ai?”
“Tớ đây, Phương Mộc!”
“Ồ,” Đỗ Ninh thở phào nhẹ nhõm: “Cậuđợi chút!” có giọng nữ thì thầm oán trách không tìm thấy áo con.
Phương Mộc mỉm cười, dựa lưng vào bức tường đối diện, châm một điếu thuốc.
Dọc hành lang tối đen như mực, chỉ có một bóng đèn nhỏ 15W soi sáng ở bậc cầu thang. Đèn của nhà vệ sinh chắc lại hỏng rồi, từ ngoài nhìn vào trong , một màn đêm đen kịt giống như cái miệng đang há rộng ngoác.
Có người đang nói mê.
Có người đang nghiến răng.
Tầng trên hình như có người đang đi dép lê bước đi nhẹ nhàng.
Phương Mộc bỗng thấy trán đầm đìa mồ hôi, đôi môi đang ngậm điếu thuốc bất chợt run run. Cậu sợ hãi nhìn sang hai bên.
Hai đầu hành lang, từng căn phòng cửa khóa chặt, yên ắng nhưng lại như thể đang có một âm mưu gì đó.
Phương Mộc bất giác đi về phía bên kia hành lang.
Các cánh cửa hai bên dần dần lìu lại phía sau. Phương Mộc nhìn chằm chằm phía trước, trong đám đen kịt đó đang ẩn chứa điều gì?
Cậu không dám nhìn xung quanh. Từng cánh cửa rất bình thường này trong đêm khuya dường như đều có sinh mệnh, đang cười thầm tiễn chân con người đang run rẩy độc hành tiến từng bước vào số phận khó lường. Trong bọn chúng, dường như có một cánh cửa có thể bật mở, đẩy cậu vào con đường đầy cám dỗ và nguy hiểm.
Cậu bỗng ngửi thấy mùi khét.
Phương Mộc gần như suýt hét lên, cánh cửa hai bên hành lang chợt bốc cháy. Một bóng người mờ nhạt thấp thoáng xuất hiện giữa đám lửa cháy hừng hực. Phương Mộc thò tay vào cặp sách, vừa lùi lại, vừa hoảng loạn lục tìm con dao găm. Khi cậu cuối cùng cũng nắm được cái cán dao sần sùi, trong long lại càng căng thẳng hơn.
Cái bóng người mờ nhạt đó từ từ tiến về phía cậu.
Phương Mộc chợt nhận ra anh ta là ai.
Không, đừng!

Đúng lúc này, một cánh cửa phía sau Phương Mộc mở ra, vang lên tiếng cót két.
Một anh chàng cao to đang mơ màng dụi dụi mắt, nhìn thấy Phương Mộc, giật nảy mình: “Cậu đang làm gì thế?”
Phương Mộc nhận ra cậu ta là Lưu Kiện Quân học chuyên ngành luật hình sự. Cậu dường như chuẩn bị hét lên: “Chạy mau”, nhưng hai từ này vẫn chặn ngang giữa cổ họng cậu.
Ngọn lửa và luồng khói mù mịt ở hành lang bỗng vụt tắt. Phía đầu bên kia, vẫn là một khối đen đặc, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Không, không có gì.”
Phương Mộc từ từ rút tay ra khỏi cặp sách.
Lưu Kiện Quân nhíu mày nhìn cậu, “hừ” mũi một tiếng, quay người bước lảo đảo về phía nhà vệ sinh.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng 313 cũng lặng lẽ mở ra. Đỗ Ninh thò đầu ra, nhìn về hướng nhà vệ sinh, quay đầu lại, thì thầm một câu, rồi nhìn thấy Trần Giao tóc thả bung, chạy thật nhanh ra ngoài.
“Xin lỗi!” Sauk hi ngồi yên vị trên giường thở hổn hển một lúc, Phương Mộc ngẩng đầu lên nói với Đỗ Ninh.
“Cậu nhóc này, tớ cứ tưởng cậu không về cơ.” Đỗ Ninh gãi gãi đầu nói: “Tớ cứ tưởng bảo vệ, sợ quá, suýt chút nữa bị liệt dương.”
Phương Mộc cười mệt mỏi.
“Cậu không sao chứ, sắc mặt tệ thế?”
“Không sao.” Phương Mộc lắc lắc đầu, “Cậu ngủ đi, làm phiền chuyện vui của cậu, thật xin lỗi!”
Đỗ Ninh ngượng ngùng ừ một tiếng, lên giường đắp chăn, chẳng bao lâu đã phát ra hơi thở đều đều.
Phương Mộc tắt đèn, ngồi lặng yên trong bóng tối hồi lâu, chờ cho hơi thở hoàn toàn bình thường trở lại, mới cởi quần áo, chui vào trong chăn.

Họ lại đến nữa?
Bọn họ vẫn đứng yên lặng phía đầu giướng. Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi từ phía sau.
“Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”

Ngày thứ tư sau khi quy án, cuối cùng Mã Khải cũng mở miệng, vui vẻ nhận cả bốn vụ án giết người đều do anh ta gây ra. Nhưng anh ta kiên quyết nhận định rằng, anh ta giết người uống máu là để tự cứu mình, bởi vì anh ta, bố anh và anh trai anh ta đều bị thiếu máu trầm trọng. Cảnh sát đã đặc biệt mời bác sĩ làm xét nghiệm tổng thể cho anh ta, kết quả chứng minh, huyết tương của anh ta hoàn toàn bình thường. Sự thựac đã quá rõ rang, chứng cứ đầy đủ, nên Sở Công an thành phố quyết định nhanh chóng giao cho Viện Kiểm sát.
Thái Vĩ gọi điện, nói sơ qua tình hình vụ án với Phương Mộc. Phương Mộc đưa ra yêu cầu muốn được gặp mặt nói chuyện một lần với Mã Khải, Thái Vĩ hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Cuộc gặp mặt trò chuyện này được bố trí trong một phòng khách của trại tạm giam. Thái Vĩ muốn đi cùng Phương Mộc, nhưng Phương Mộc kiên quyết muốn được nói chuyện một lần với Mã Khải, Thái Vĩ không thuyết phục được cậu, đành phải đồng ý. Khi đưa Phương Mộc vào phòng, Thái Vĩ liên tục nhắc nhở Phương Mộc phải hết sức cẩn trọng.
“Trại tạm giam bố trí cho hắn một phòng giam đơn. Có biết tại sao không? Ngay đêm đầu tiên vào đây, hắn đã tấn công những phạm nhân khác, cắn chặt cổ họng người ta, không chịu nhả ra. Chẳng còn cách nào khác, đành phải bố trí cho hắn một phòng giam đơn.”
Trong phòng khách chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, đều bị đóng cố định xuống nền. Xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt. Thái Vĩ chỉ vào nút màu đỏ trên cánh cửa sắt nói: “Chúng tôi ở ngay bên cạnh. KHi nào nói chuyện xong, cậu hãy ấn nút này, chúng tôi sẽ đưa cậu ra.” Anh dừng một lát, “Nếu gặp nguy hiểm, cũng ấn nút này, đã hiểu chưa?” Phương Mộc gật đầu.
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc một lượt, “Còn nữa, cậu không đem theo vũ khí chứ?”
Phương Mộc nghĩ một lát, lấy từ trong cặp ra con dao găm, đưa cho Thái Vĩ.
“Cậu đem theo thứ này làm gì?” Thái Vĩ cầm lấy con dao, nhíu mày nói: “Tạm thời tịch thu, khi nào xong việc sẽ trả lại cho cậu.”
Anh giơ một ngón tay lên, nét mặt tỏ vẻ uy hiếp, nói: “theo lý mà nói, con dao này không được tùy tiện cất giữ, cậu hiểu chứ?”
Phương Mộc cười, không nói gì.
Thái Vĩ nhét con dao vào trong túi áo khoác, “Cậu ngồi đợi một lát, tôi đưa phạm nhân ra.”
Mấy phút sau, bên ngoài cửa vang lên tiếng kêu chói tai của còng sắt va xuống đất.
Mã Khải bước đi khập khiễng, bị hai giám thị nhà giam dẫn vào phòng khách. Hắn cúi gằm mặt, có thể nhìn thấy mấy vết thương trên cái đầu đã bị cạo trọc. Giám thị nhà giam ấn hắn xuống chiếc ghế đối diện Phương Mộc, đang định còng hắn vào bàn, Phương Mộc nói: “Đừng còng anh ta.”
“Không được!” Thái Vĩ từ chối thẳng thừng.
Phương Mộc kéo Thái Vĩ ra chỗ khác nói nhỏ: “Tôi muốn anh ta được hoàn toàn thoải mái, như vậy mới có thể có được thứ tôi cần.”
Tư liệu hiện có cho thấy, mặc dù Mã Khải mồ côi mẹ từ nhỏ, nhưng trước khi 26 tuổi, anh ta vẫn là một cậu con trai trưởng thành hoàn toàn bình thường. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, được vào thẳng đại học , trong thời gian học đại học, chỉ có một lần thi trượt ngoài ra không gặp bất cứ trở ngại khó khăn gì. Sau khi tốt nghiệp đại học, làm việc tại một công ty nhỏ. Bình thường dù ít giao tiếp với mọi người, nhưng cũng không hề biểu hiện ra triệu chứng hoảng loạn tinh thần. Đã từng yêu một lần sau đó tự chia tay. Nếu như nói Mã Khải vẫn tiến bước theo một quỹ đạo cố định, trên con đường đời bình thường và bằng phẳng, vậy thì sau khi anh ta 26 tuổi chắc chắn phải xảy ra một điều gì đó khác thường, hơn nữa vì thế đã thay đổi cuộc dời anh ta. Cũng khiến cho bao mạng người bị chết oan, điều Phương Mộc muốn tìm hiểu, chính là những việc xảy ra trong hai năm qua, và đó cũng chính là đáp án của câu đố trong tất cả các vụ án.
“Không được, hắn rất nguy hiểm, tôi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của cậu!”
“Tôi sẽ không sao đâu. Nếu có việc gì tôi sẽ ấn nút”
Thái Vĩ nhìn Phương Mộc, do dự trong giây lát, rồi ra hiệu cho hai người cán bộ trại giam không cần còng tay Mã Khải. Sau đó anh bước đến trước mặt Mã Khải nghiêm giọng nói : “Mày cẩn thận đấy, đã nghe thấy chưa !”
Chờ Thái Vĩ và hai người giám thị trại giam đi ra khỏi song sắt, Phương Mộc mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh chiếc bàn. Cậu mở cuốn sổ tay , ấn nút trên máy ghi âm.
“Anh tên Mã Khải? Chào anh! Tôi là người của sở hành vi khoa học đô thị”. Phương Mộc bịa ra ngay một nghề nghiệp mới. Đối phương không hề phản ứng vẫn cúi đầu.
“Anh có nghe tôi nói không? Mã Khải, anh hãy ngẩng đầu lên”, Phương Mộc cất cao giọng cũng cố giữ cho mình được hòa nhã.
Mã Khải từ từ ngẩng đầu. Phương Mộc ngừng thở. Đó là một đôi mắt thế nào nhỉ? Dưới ánh đèn trắng sáng chói mắt, đôi mắt Mã Khải trắng dã như không có đồng tử, giống như hai bia mộ khắc trên mặt, không thấy chút sinh khí nào.
Khu nghĩa trang tĩnh mịch bị bao phủ bởi màn sương khói, những cành cây khô đung đưa theo gió, phía xa thấp thoáng ẩn hiện những viên ngói vỡ. Bõng chốc Phương Mộc như chìm vào trong cõi mơ, không thể nào thoát ra được, bên tai còn vang vọng tiếng trống đám ma và tiếng quạ kêu da diết.
Phương Mộc nhìn thẳng anh ta mấy giây, cho đến khi anh ta cúi đầu xuống, Phương Mộc mới thở phào nhẹ nhõm. “Hôm nay tôi đến” Phương Mộc cố gắng hết sức để giọng nói của mình thật bình tĩnh. “Là bởi vì rất có hứng thú đối với anh. Nếu anh không phiền tôi muốn nói chuyện với anh về tất cả những gì anh đã làm.”
Mã Khải vẫn không lên tiếng, đôi tay kẹp giữa đùi, Phương Mộc chú ý thấy anh ta lắc lư thân người, rất nhẹ, nhưng theo tiết tấu nhất định.
“Anh đã nhận được một nền giáo dục cao, có lẽ anh cũng hiểu, ý kiến của mình tôi không có bất cứ ảnh hưởng gì đến quyết định của tòa án”. Phương Mộc từ tốn nói: “Nhưng tôi có thể cảm nhận được trong lòng anh có nỗi khổ tâm mà không ai thấu hiểu, nếu anh không muốn nỗi khổ tâm này dầy vò anh đến chết, nếu anh muốn những người hiểu nhầm anh biết được chân tướng sự thực, vậy thì, xin anh hãy tin tưởng tôi, hãy nói cho tôi biết”.
Mã Khải dường như vẫn không bị lay động , mấy giây sau anh ta lại ngẩng đầu lên : “Mọi người đều cho rằng tôi là con quỷ giết người, phải không ?”
Phương Mộc gật đầu.
Về Đầu Trang Go down
 
Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp]
» Đề thi đẫm máu - Lôi Mễ [Tiếp]

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
class 9a :: Góc Truyện-
Chuyển đến